Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Khi con 6 tuổi

Hôm 21.2 vừa rồi, Hoàng Anh bước sang tuổi thứ 6...

Thực ra thì Hoàng Anh đã qua tuổi thứ năm từ tháng trước, cho nên việc bố bây giờ mới viết về tuổi thứ 6 của con, kể ra là cũng tệ.

Bố đang nhớ xem lúc anh Thiều Quang lên 6 tuổi thì có gì thú vị, và nhớ ra đấy là ngày anh Thiều Quang chuyển đến một ngôi trường mới, mặc áo vest, đeo nơ và ăn sáng với bố ở một quá cà-phê ấm cúng ở Hồ Tây trước khi đến lớp làm quen với các bạn mới. Lúc ấy bố đã khá băn khoăn, không hiểu liệu quyết định chuyển trường cho anh Thiều Quang có gây ra khó khăn gì cho anh không, rất may mắn, dù năm ngoái anh Thiều Quang lại phải chuyển trường một lần nữa, nhưng quyết định chuyển trường cho anh Thiều Quang hồi đấy là đúng đắn.

Cái mà con nhận được từ những lần chuyển trường của anh, là những kinh nghiệm của bố mẹ, để con không phải chuyển từ trường này sang trường khác, không phải thử lại những cái chưa ổn mà bố mẹ và anh gặp phải khi tìm một chỗ học phù hợp và tốt cho con.

Khi nhìn con đi cái xe đạp của anh Thiều Quang, bố cũng nghĩ đến chuyện là con chưa có được niềm vui như anh Thiều Quang khi được bố mua tặng một cái xe đạp mới, đơn giản vì cái xe của anh còn rất tốt, và con thì cũng thích cái xe đó, và nếu đi mua một cái xe mới, bố hẳn là sẽ mua cho con một cái xe cùng loại.

Bố không có những trải nghiệm của một đứa trẻ làm em để chia sẻ với con, nhưng cái mà bố luôn phải nghĩ, là làm thế nào để các con không cảm thấy bố ưu tiên ai hơn, hay bất công với ai hơn, trong số các con. Cho nên, cái có thể làm bố vui hơn cả, là sự chững chạc, đàng hoàng, vẻ người lớn và cả cách thể hiện tình cảm khá già dặn của con, cách con có được những tư duy và sở thích độc lập và sự sẵn sàng đôi khi đến mức quyết liệt để bảo vệ những suy nghĩ và quan điểm của mình.

Có thể vì thế, đôi khi con sẽ phải chịu thiệt thòi, ví dụ như chuyện sẽ phải hy sinh niềm vui có một cái xe đạp mới, vì cái xe đạp mới của anh Thiều Quang có vẻ như vài ba năm nữa vẫn rất là tốt, và nếu bố con mình thảo luận kỹ, có lẽ sẽ đồng ý rằng, chúng ta nên mua ...cho anh Thiều Quang một cái xe đạp khác khi anh ấy đã lớn hơn.

Có thể vì thế, sẽ có lúc mọi người nhìn thấy bố hình như yêu anh Thiều Quang nhiều hơn, mà không nhận ra rằng, trong mỗi bài viết bố dành cho anh Thiều Quang khi con còn chưa biết đọc, bố đều muốn viết để con cũng có thể đọc và hiểu, và chia sẻ với những tâm sự, những suy nghĩ của bố. Và tất nhiên, không ai có thể viết đi viết lại một câu chuyện cũ.

Khi bố đi làm việc, mọi người thường nói đến ưu thế của những người đi sau, đó là học được tất cả những bài học của người đi trước, để không mất thời gian lặp lại những sai sót của người đi trước. Trong nhà mình, con là người có nhiều ưu thế nhất về mặt này, và bố thấy có vẻ như con đã nhận ra được vài thứ hay ho trong cái ưu thế ấy.

Bố phân trần thế này có lẽ là hơi dài, và không phù hợp với một bài viết cho con nhân tuổi mới, nhưng bố vẫn nghĩ là bố nên viết, để con biết, cũng như con, bố yêu con "bằng cả cái vũ trụ này".

Chúc mừng sinh nhật chàng trai bé.