Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Cơ hội trong những rủi ro

Thiều Quang, con trai lớn của tôi bị một tai nạn nhỏ khi chơi ở trường, bị gẫy một cái xương khi chống tay xuống đấy, sáu tuần tới Thiều Quang sẽ phải bó bột để chờ xương liền lại. 

Tất nhiên, chúng ta đều hiểu rằng, việc con bị ngã ở trường hôm qua, bị gãy xương, phải bó bột, là một rủi ro, và là rủi ro không đáng có. Nhưng đấy cũng là một phần của cuộc sống, khi đôi khi mọi thứ không diễn ra giống như chúng ta mong muốn. Con sẽ phải bó bột tay trái của con trong sáu tuần tới, sẽ không thể đạp xe, không chơi golf, không tập đàn, và sẽ rất khó khăn để viết, vẽ bằng tay thuận của con trong sáu tuần tới.

Nhưng đấy không phải là mọi thứ. Và rủi ro không phải chỉ là những thiệt thòi, như bố con mình nói chuyện sáng nay trên đường đến Saint Paul để khám lại chỗ bó bột, có khá nhiều cơ hội cũng đang mở ra với con.

Cái đầu tiên, có lẽ là con sẽ học cách viết bằng tay phải, sáng nay bố đã nhìn thấy con làm việc đó, tất nhiên chữ sẽ chưa đẹp ngay được đâu. Nhưng có lẽ con sẽ nhanh chóng viết được đẹp đẽ thôi. Rất có thể sau cái tan nạn nhỏ này, con sẽ có thể tự hào vì mình có thể viết, vẽ được bằng cả hai tay, đấy nên coi là một khả năng đặc biệt và sự hạn chế cử động tay trái vì bó bột sẽ giúp con có được những trải nghiệm mới, phát hiện mới về những khả năng của mình.

Con cũng đã nhìn thấy các bạn cùng lớp và các bạn khác của con lo lắng và chia sẻ với con thế nào vào hôm qua và cả hôm nay khi con đến lớp. Những chia sẻ như thế không phải ai, và lúc nào cũng có thể có được. Con sẽ thấy là những gì con làm cho các bạn sẽ giúp con nhận được sự chia sẻ thế nào. Và bố cũng nghĩ, con sẽ gần gũi và thân thiết, chia sẻ với các bạn nhiều hơn, sẽ thấy các bạn giúp đỡ con ra sao nữa.

Hay là về cái câu lạc bộ đi xe đạp của các con, tất nhiên con không thể đạp xe trong sáu tuần tới, vì đi xe đạp bằng một tay là quá nguy hiểm ở tuổi con, nhưng điều ấy không ngăn cản việc con vẫn tiếp tục cùng các bạn tổ chức những chuyến đi khác, mà con sẽ là người tổ chức thực thụ, và chia sẻ với các bạn những trải nghiệm ở vị thế của một người tổ chức.

Bố cũng nghĩ, con sẽ học được cách trở thành một cậu bé mạnh mẽ hơn sau tai nạn nhỏ này.

Rủi ro đương nhiên là cái chả ai muốn, nhưng cách chúng ta ứng xử với những rủi ro mình gặp phải mới là quan trọng, con trai ạ... Hãy tìm những cơ hội và cả niềm vui trong khi chúng ta vượt qua rủi ro, mới là điều quan trọng...

Không có nhận xét nào: