Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

Tam Đảo


Không nên dùng lại, vì như thế là hèn, con nói với bố như vậy ở gần đỉnh núi Tam Đảo, khi chúng ta đã còn chừng vài trăm bậc nữa để đến đỉnh núi Tam Đảo, nơi có tháp truyền hình - điểm con muốn đến trong ngày chủ nhật đẹp trời.

Hôm qua chúng ta đã có một ngày chủ nhật thú vị, và bố muốn cảm ơn con về điều đó.

Lần đầu tiên bố leo lên đỉnh Tam Đảo là hai mươi mấy năm trước, hồi bố còn là sinh viên. Hôm các con đi trại hè Tam Đảo, bố đã đề nghị mọi người đưa việc leo lên đỉnh núi vào chương trình, nhưng vì mưa, con đã trở thành người đầu tiên trong lớp leo đến đây vào ngày hôm nay.

Lần trước bố lên đây vào ngày nhiều mây, và nhìn thấy tháp truyền hình mờ ảo trong mây, cũng thích, nhưng hẳn là không thích bằng ngắm những cánh đồng vàng rộm mùa lúa chín trải dài từ chân núi Tam Đảo đến Hồ Núi Cốc.

Chúng ta đã đi qua một chặng đường khá dài, để đến Tam Đảo, vòng qua hồ Đồng Quan, qua Sóc Sơn,... qua những cánh đồng mùa gặt đầy rơm rạ và những vạt lúa chín vàng.

Bố chia sẻ với con về kế hoạch leo núi Phăng-xi-păng của con, bố biết là con sẽ làm được, bởi vì con tin là con sẽ làm được việc đấy.

Nhưng bố cũng muốn con, cùng với niềm vui là người đầu tiên của lớp con lên đỉnh núi Tam Đảo, cũng nhận ra là em Hoàng Anh cũng đã leo lên đây với con, chỉ chậm hơn chừng chục phút, và em Hoàng Anh chỉ mới 4 tuổi thôi đấy nhé.

Cho nên, có lẽ em Hoàng Anh mới là người chúng ta cần phải khen ngợi, con nhỉ.

Không có nhận xét nào: